Chồng đã qu/a d/o/i nửa năm nhưng 1 tuần nay, con gái cứ đi học về là khoe “Được gặp bố ở trường”, tôi l/é/n theo d õi thì r ụ ng r ờ i trước cảnh nhìn thấy

Tin Tức

Thấm thoắt cũng đã 6 tháng sau ngày anh ra đi, vậy mà d ạ o gần đây con gái liên tục nhắc bố đang ở trường mẫu giáo khiến tôi ch ộ t d ạ, lo lắng vô cùng.

Trước đây, tôi luôn cảm thấy mình là một người phụ nữ rất may mắn khi được sinh ra trong một gia đình gia giáo, cả bố mẹ đều là giáo viên. Bố mẹ là người kh á nghiêm kh ắc nên từ bé tôi đã được rèn tính kỷ luật, nhờ đó mà giúp ích rất nhiều cho cuộc sống. Tuổi thơ của tôi cứ trôi qua bình yên như thế, đi học rồi về nhà với bố mẹ, cứ hồn nhiên, vô tư vậy thôi.

Anh đến với tôi như một định mệnh, ở anh có một sức hút đặc biệt mà tôi chưa từng gặp ở những người con trai khác. Bên cạnh anh, tôi có cảm giác ấm áp, yên bình. Tình cảm của chúng tôi cứ lớn dần lên, từ tình bạn rồi yêu nhau lúc nào không hay. Sau khi tốt nghiệp Đại học, chúng tôi kết hôn.

Tôi nhớ lần đầu tiên khi đưa anh về nhà ra mắt, bố mẹ tôi đã phản đối rất nhiều vì anh ở ngoài Bắc, còn tôi ở Sài Gòn. Nếu cưới nhau thì chắc chắn tôi sẽ theo anh ra Bắc sinh sống. Bố mẹ tôi chỉ có một đứa con gái nên không n ỡ để tôi lấy chồng xa. Sau thời gian dài thuyết phục, cộng thêm sự chân tình của anh nên dần dần bố mẹ cũng đồng ý tác thành cho chúng tôi.

Cưới nhau về chưa được bao lâu thì tôi có th ai luôn, gia đình chồng và bố mẹ tôi vui mừng ra mặt. 9 tháng 10 ngày ma ng th ai, tôi luôn được chồng quan tâm, tận tình chăm sóc. Những ngày tháng ố m ngh én, không ăn uống được gì, chồng thường đ út cho tôi từng th ìa cháo, muỗng sữa để vợ đ ỡ m ệt. Mỗi lần tôi tỉnh giấc nửa đêm, anh đều hỏi han xem tôi có mệt mỏi hay khó chịu ở đâu không. Có chồng bên cạnh động viên an ủi, tôi cũng đ ỡ t ủi th ân khi lấy chồng xa nhà, cảm giác m ệt m ỏi khi mang thai cũng được v ơi b ớt. Thấm thoắt rồi tôi cũng sinh con, một bé gái kh áu k hỉnh và rất đáng yêu.

Khi con gái cứng cáp tôi gửi con cho mẹ chồng chăm sóc, và tìm được một công việc mà mình yêu thích. Cứ ng ỡ cuộc đời tôi sẽ ê m đềm như vậy, nhưng sóng gió bỗng ậ p đến vào trước ngày sinh nhật lên 4 tuổi của con gái. Lúc đó tôi đang đi công tác và đang chuẩn bị hoàn thành n ốt công việc để kịp giờ về dự sinh nhật con thì bỗng nghe một tin s é t đ á nh ng a ng t ai. Một số máy lạ gọi tới nói chồng tôi gặp t ai n ạn rất ng u y k ị ch, trời đất như quay c u ồng trước mắt, tôi như người m ất h ồ n vội vã b ắt xe về ngay trong đêm nhưng chỉ kịp nhìn anh lần cuối.

Anh đã ra đi 6 tháng, nhưng tôi vẫn không thể quên cái đ ê m đ ịnh m ệnh đã c ướp m ấ t anh. Nghĩ đến thôi mà nước mắt tôi không ng ừ ng r ơ i, nhưng tôi chỉ biết kh ó c trong b óng tối, vì s ợ con gái nhìn thấy, tôi sẽ không biết trả lời sao với con khi con bé ng â y ngô hỏi về bố. Con còn quá nhỏ để chịu đựng sự thật này, và tôi cũng không muốn người khác nói rằng nó là một đứa trẻ không có cha.

Bữa sáng hôm nay con gái lại nhắc đến anh, con bé nói bằng gi ọng l ảnh l ót rằng bố đang đợi con ở trường và muốn đi học sớm để gặp bố. Nghe đến đó, tôi r u n r ẩ y làm r ơ i cả quả tr ứng đang cầm trên tay. Tại sao con gái tôi lại nói bố đang ở trường m ẫu gi áo?

Thấy có điều gì lạ  trong chuyện này nên tôi quyết định đi theo bà nội và con gái đến trường. Tôi s  ững người khi thấy mẹ chồng đang ô m con gái đứng trước tấm b ảng trong sân trường, con gái nhờ bà nội bế, đưa tay s ờ bức ảnh trên đó. Tiến lại gần tôi bỗng nhận ra bức ảnh đó là ảnh chụp cả gia đình tôi nhân dịp trường tổ chức hoạt động d ã ng oại cho các con.

Nhìn con gái gọi bố mà nước m ắt tôi ch ảy dà i trên m á, mẹ chồng tôi cũng không kìm được cảm xúc, tay bà r un r un đưa lên xoa bức ảnh, mắt cũng đỏ h oe tự khi nào. Hình bóng chồng bỗng ùa về trong tâ m tr í tôi, những ngày tháng hạnh phúc nay đâu còn nữa, anh đã ra đi  mãi mãi để cho tôi và con b ơ v ơ nơi đây. Bây giờ tôi phải làm sao để nói ra sự thật với con gái rằng bố đã không còn nữa? Hay tôi nên đưa con về ở với ông bà ngoại một thời gian để vơi bớt nỗi đau trong lòng? Thực sự bây giờ tôi rất nhớ chồng, và r ố i trí, tôi không biết nên làm gì lúc này nữa, xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên!