Gia đình tôi là một gia đình thuần nông nên khá nghèo khổ. Nhưng trong mắt tôi, bố mẹ tôi luôn là những anh hùng. Nói không ngoa, tôi thần tượng bố đến nỗi lấy chồng cũng phải tìm người có tính cách giống bố để lấy. Ông là mẫu người chọn những việc nặng nhọc để ba mẹ con tôi được sung sướng.
Cũng chính ông dẫn tôi đi thi đại học. Ngày nhận trường, bố tôi trước khi về còn mua cho tôi 2 gói x ôi để ăn sáng và ăn trưa. Nhìn bố gầy còm, cười thật tươi động viên tôi ở l ại r áng học mà tôi thương bố nhiều lắm. Đối với tôi, bố tôi là người đàn ông v ĩ đại nhất thế giới này.
Sau này, khi ra trường đi dạy, tôi vẫn hay kể cho học sinh tôi nghe về bố. Thậm chí, có khi, tôi vừa kể vừa kh óc vì thương bố. Học sinh của tôi đều im lặng, có em còn rưng rưng theo.
Vậy mà, hình tượng v ĩ đại ấy trong tôi đã s ụ p đ ổ hoàn toàn khi hay tin bố t ôi ng o ại t ình. Lúc đầu nghe mẹ nói, tôi còn không tin. Bố tôi tốt như vậy, sống vì con, vì gia đình như vậy, sao lại làm cái việc đó chứ. Nhưng khi âm thầm theo dõi hành động của b ố, tôi mới tin đó là sự thật. Cũng vì cái sự thật nghiệt ng ã ấy mà mấy tháng nay, tôi không thể vui vẻ nổi. Tôi buồn, đau đớn và thấy cay đ ắng thay cho mẹ mình, sống với nhau gần 30 năm, vậy mà cuối đ ời, bà lại bị bố phản bội.
Lần đầu tiên tôi nghi ngờ ông là hôm vợ chồng tôi dẫn con về chơi ngày chủ nhật. Khi đang ăn uống thì bố tôi có điện thoại. Ông b ắt m áy và nói với giọng rất nhẹ nhàng, khác hẳn phong cách bình thường của ông. Đợi bố nghe xong, tôi bảo ông đưa điện thoại tôi xem thì ông vùng vằng rồi xóa cuộc gọi đó đi. Sau đó còn t ìm lí do biện minh nhưng ông không biết rằng, chính những hành động, thái độ của ông đã tố cáo chính ông.
Mẹ và em tôi bắt đầu theo dõi ông s át s ao hơn và càng nhận thấy nhiều điểm bất thường. Trước đây, bố tôi để điện thọai ở mọi nơi, nhưng bây giờ, đi đâu ông cũng kè kè nó bên người. Thậm chí đi vệ sinh hay đi t ắm. Hiếm hoi ông mới để điện thoại ra bàn, nhưng kiểm tra các cuộc gọi đều mất hết. Riêng t iền điện thoại thì hết liên tục, dù ông mới nạp.
Mẹ tôi u uất hẳn đi. Rồi gia đình tôi quyết định họp mặt để nói, kh uyên b ố tôi. Nhưng ông không nhận lỗi mà còn làm ầm lên và mắng mỏ tôi và em gái tôi. Ông cho rằng chúng tôi đang làm ông m ất tự do, làm ảnh hưởng đến danh dự của ông. Ông còn đòi chia t ài sản r ồi ăn riêng để d ằn m ặt mẹ tôi. Thậm chí, ông còn nói : “Trong mắt tụi mày chỉ có mẹ mà chứ không có bố”. Tôi đã kh óc khi nghe câu nói đó. B ố nào hiểu trong lòng tôi, tôi thần tượng bố như thế nào.
Cho đến khi em gái gọi điện, báo tôi đi bắt quả t ang b ố ng oại t ình, tôi vẫn không thể tin được. Trên đường đến nhà ngh ỉ, tôi luôn cầu mong em gái tôi nhìn nhầm người. Nhưng em nói em đã theo d õi bố tôi s uốt cả tháng mới b ắ t được ngày hôm nay.
Chúng tôi phải n ăn n ỉ, d ọ a n ạ t nhân viên nhà ngh ỉ mới chịu đưa chìa khóa dự phòng. Khi cánh cửa bật ra, tôi ch E t đ i ế ng khi thấy bên trên chiếc giường là 2 con người đang qu ấ n lấy nhau. Cũng từ đây, chúng tôi biết được người ông đang qua lại là ai. Đúng là trêu ngươi khi đó lại là người chơi thân với gia đình tôi từ khi tôi còn nhỏ. Đây là một người đàn bà kh ôn la nh nhưng l i h ôn từ trẻ. Tôi chỉ kh ông ng ờ, ả t a lại n ỡ lòng phá h oại hạnh phúc gia đình tôi. Thật là tàn nhẫn và ích kỉ.
Bố thấy chúng tôi thì h ố t hoảng ch ụp ch ăn ch e người. Chẳng hiểu sao, m áu n ó ng b ố c lên tận n ão, tôi lao tới gi ật ch ăn trên người mụ đàn bà kia và bao nhiêu căm hận tôi d ồ n hết lực cho một c ái t át. Vậy mà, tôi chỉ vừa ch ạm vào ả đã nhận lại một cái t át trời gi áng từ chính tay bố tôi. Ông đ á nh mạnh đến nỗi khiến tôi ng ã lăn x uống gi ường. Sau đó, ông còn ch ửi r ủa chị em chúng tôi và d ẫ n người tình ra về.
Tối đó, chúng tôi họp gia đình. B ố tôi thừa nhận yêu người đàn bà kia và muốn chuyển ra sống với bà ta. Mẹ tôi s ữ ng người, kh óc l ó c xin ông suy nghĩ lại. Quá c ăm h ận, tôi nói : “Nếu bố muốn đi thì đ ợ i con ch E t rồi hãy đi”.
Chẳng ngờ, ông nghe xong thì chạy đi tìm chai thuốc tr ừ s â u rồi h é t t o áng lên: “Ch E t thì để ta o ch E t cho mẹ con mày h ài lòng. Tao ng oạ i tì nh thì sao, tụi bay là con mà muốn m ắng b ố thế nào cũng được h ả? Tụi mày không xem tao ra gì, tao ch E t cho tụi mày xem”. Chồng tôi phải chạ y tới gắ ng s ức lắm ch ai th uốc mới r ơ i ra. Ông còn chạy như đ iên kh ắp nhà tìm ch ai khác, miệng không ngừng ch ửi r ủa mẹ và chúng tôi. Nhìn mẹ khóc mà tim tôi đa u nh ói.
Giờ tôi phải làm sao để cứu vớt hạnh phúc gia đình đây? Tôi chẳng thể làm được