Mẹ tôi đi v iện cả tháng trời, khi về thấy hàng xóm đã xây hàng r ào lấn sang đất nhà tôi 15 phân, mẹ nghĩ tình làng nghĩa xóm thân th iết nên cũng h oan h ỷ xí xóa nhưng khi biết tin thì tôi không thể chấp nhận nổi nên đã âm thầm làm đúng 1 việc này. NgAy ngày hôm sau hàng xóm cun cút ph-á b ớt đi rồi sang xin lỗi mẹ tôi

Tin Tức

Mẹ tôi v ốn là người hiền lành, sống cả đời ở vùng quê yên ả, luôn giữ hòa khí với xóm làng. Tháng trước, mẹ phải nhập viện cả tháng trời vì căn bệnh tim tái phát. Khi mẹ trở về, vừa mừng vì sức khỏe đã kh á hơn, vừa vui vì hàng xóm còn sang hỏi han, đ ộng v iên. Thế nhưng, tôi ngay lập tức nhận ra điều bất thường khi đi quanh mảnh đất nhà mình.

Hàng rào mới của nhà bên đã “tiến” vào đất nhà tôi đúng 15 phân, ch ạy dài cả chục mét. Mẹ thì cười xòa, nói:

Ôi dào, hàng xóm láng giềng cả, lấn chút đất cũng chẳng sao. Thêm chén nước ch é n chè là xong ngay ấy mà.

Nhưng tôi thì không thể nuốt trôi chuyện này. Đất là t ài s ản cha tôi để lại, từng tấc đều có ý nghĩa. Hàng xóm thân th iết không có nghĩa là muốn làm gì thì làm. Mẹ tôi t ốt b ụng, nhưng tôi biết rõ lòng người đôi khi không đơn giản như mẹ nghĩ.

Tôi quyết định xử lý chuyện này theo cách của mình. Không một lời tranh cãi, không nhờ chính quyền, cũng không để mẹ phải suy nghĩ. Đêm hôm đó, tôi lặng lẽ ra sau nhà, đo đạc lại toàn bộ diện tích đất bị lấn. Sau đó, tôi dùng sơn đỏ, kẻ một vạch lớn, kéo dài theo toàn bộ ranh giới thực tế. Bên trên, tôi ghi dòng chữ rõ ràng:

Ngày hôm sau, khi ánh nắng vừa lên, cả xóm đã x ôn x ao. Hàng xóm bên kia thấy vạch đỏ và dòng chữ to đùng thì tái mặt. Họ không dám chần chừ, lập tức gọi người đến phá bỏ hàng rào lấn chiếm, điều chỉnh lại về đúng vị trí ban đầu. Sau đó, cả hai vợ chồng nhà bên c un c út xách quà sang nhà tôi xi n l ỗi mẹ.

Chúng em thật không phải, ban đầu cũng chỉ nghĩ thêm một chút cho thẳng hàng. Không ngờ lại phiền lòng bác và cháu.

Mẹ tôi ngồi đó, nụ cười hiền hậu vẫn không đổi:

Thôi thì các cô chú đã sửa lại rồi, tôi cũng không để b ụng đâu. Nhưng lần sau nhớ giữ đúng ranh giới nhé, đừng để cháu nó phải làm c ăng.

Dù mẹ nói vậy, tôi biết bà thầm tự hào. Không phải vì tôi đã “đòi lại đất”, mà vì tôi biết cách giữ gìn quyền lợi của gia đình mà vẫn không làm mất hòa khí. Câu chuyện hàng rào lấn đất cũng trở thành bài học cho cả xóm, rằng sự t ử t ế không phải là để bị l ợi dụng, và mỗi tấc đất đều cần được tôn trọng.