Sau bao năm làm người dưng nước lã, bỗng nhiên mẹ tôi mang theo “bạn trai” đến hỏi han vay mượn các con một cách kh ó hiểu

Tin Tức

Sau bao năm làm người dưng nước l ã, bỗng nhiên mẹ tôi mang theo “bạn trai” đến làm ph iền các con một cách khó hiểu.

Mỗi năm khi đến ngày của Mẹ, tôi luôn chọn 2 món quà thật ý nghĩa để tặng bà ng oại và chị gái. Chúng tôi có mẹ nhưng bà ấy đã bỏ r ơi cả 2 chị em ngay khi bố tôi q u a đ ời. Bà và chị đã sống rất vất vả để n uôi tôi khôn lớn, nên trong trái tim tôi đó là 2 người mẹ duy nhất.

Có thể nhiều người sẽ mắ ng ch ửi tôi là đứa con bất hiếu nhưng tôi đã học cách bỏ ngoài tai từ lâu rồi. Người mẹ sinh học của tôi ngoài việc sinh ra 2 đứa con thì hình như bà ấy chẳng có chút tình cảm yêu thương nào hết. Kể từ khi có ký ức và nhận thức về thế giới xung quanh, tôi đã biết bà ấy chỉ quan tâm đến mỗi bản thân mình.

Những người duy nhất yêu thương chị em tôi là bố và bà ngoại. Nhưng bố đ ột ng ột qu a đ ời năm tôi lên 6, khi ấy chị gái tôi 12 tuổi. Đám t ang b ố vừa xong thì mẹ bỏ đi không nói lời nào, để lại chị em tôi cho bà ng oại n uôi.

Họ hàng làng xóm nói mẹ tôi lên thành phố làm nghề massage. Lại có người đi buôn về bảo bắt gặp mẹ tôi làm vợ bé nhà quyền chức, trông quý phái khác hẳn hồi ở quê. Đủ loại tin đồn khiến tôi chẳng biết mẹ mình thực sự ra sao nữa.

Hồi đầu khi mẹ mới bỏ đi, chị em tôi vẫn nhớ và khóc mỗi đêm khi nằm cạnh ngoại. Bà v ỗ v ề an ủi bảo chúng tôi phải ng oan ng o ãn học hành. Sau này lớn lên tự thay đổi cuộc sống của mình, tìm được người giúp mình hạnh phúc và quên đi quá khứ không vui. Tôi cũng mạnh mồm hứa rằng thân là đàn ông con trai, khi trưởng thành nhất định sẽ chăm lo báo đáp bà và chị chu đáo.

Chị gái tôi lên lớp 8 đã bán rau ngoài chợ để kiếm t i ề n ph ụ bà. Tôi cũng đòi đi theo nhưng chị bắt tôi phải ở nhà học bài. Thế là tôi lén tr ốn đ i nh ặt v e ch ai. Chân đất mắt t oét kiếm được vài nghìn bạc đưa cho bà, nhìn bà cười mà tôi s ung s ướng. Có hôm b ới rác gần bờ sông, tôi d ẫ m phải mảnh sành máu ch ảy toe toét. Về khóc với chị, chị vừa x é vải quần băng bó cho tôi vừa khóc mắng tôi là thằng ngang bướng.

3 bà cháu cứ thế rau cháo nuôi nhau. Ch ớp mắt cũng đến ngày chị tôi nhận giấy báo đỗ đại học. Đêm khuya giả vờ nhắm mắt ngủ trong buồng, tôi nghe tiếng chị với ngoại rì rầm bàn tính. Chị nói sẽ lên thành phố kiếm việc vì nhà cũng không có tiền để học tiếp. Ngoại rưng rức nói xin lỗi, tại bà ngh èo nên chẳng thể giúp cháu gái có cuộc sống tốt hơn. Đêm ấy cả nhà tôi không ai ngủ được. Mấy hôm sau thì chị tôi xách túi lên đường.

Chị đi rửa bát thuê cho người ta lấy vài triệu mỗi tháng gửi về cho tôi ăn học. Tết chị về thăm nhà, nhìn tay chị bợt cả da mà tôi thương trào nước mắt. Món quà đầu tiên tôi gửi tặng chị năm ấy là một lọ kem nẻ, mua bằng ti ề n lì xì đút lợn.

Chờ mãi cũng đến ngày tôi lên Hà Nội nhập học. Vừa năm nhất tôi đã lao vào kiếm ti ề n, chạy ship hàng bằng cái xe cà t àng mua lại của ông xe ôm. 2 chị em ở cùng với nhau trong cái phòng tr ọ bé tí. Lắm hôm tôi đi làm về lúc 2h sáng thấy chị đã ngủ, trên bàn học để sẵn hộp thức ăn toàn đồ thừa ngon lành chị l ấy ở nhà hàng. Vừa ăn tôi vừa ứa nước mắt.